Thứ Năm, 31 tháng 3, 2011

Tâm sự ngày sinh nhật...

Ngày sinh nhật của tớ cũng chỉ giống như những ngày bình thường...chỉ vì ngày đó không có cậu.
Tớ dậy sớm hơn bình thường, sau khi đánh răng, rửa mặt, ăn sáng, tớ mở máy tính, vào yahoo, và hi vọng một dòng tin nhắn chúc mừng sinh nhật của cậu. Nhưng mà chẳng có gì hết, và tớ vẫn hi vọng, vì còn 18h nữa để tớ nhận được lời chúc từ cậu cơ mà. Tớ vào file nhạc quen thuộc, mở bài " Tình  yêu chưa nói" của Mỹ Tâm, vừa nghe vừa chuẩn bị đi làm.
Ngày hôm nay, tớ sẽ cố gắng làm tốt tất cả công việc được giao. Tớ đang trong thời gian thử việc, mới làm ở đây 3 tuần, nhưng ngày nào tớ cũng thấy áp lực, bởi tớ chưa hề có kiến thức gì về lĩnh vực này. Thi vào công ty này, ngoài vốn Tiếng Anh nho nhỏ, cùng với lòng đam mê công việc, tớ chẳng có gì hết. Tất cả bắt đầu từ con số 0. Và tớ phải cố gắng hết mình.
Các chị trong phòng cũng biết hôm nay là sinh nhật tớ, nên các chị không hỏi tớ nhiều và không mắng tớ vì cái tội chậm chạp như mọi hôm. Trưa, tớ và một chị phụ trách việc đào tạo tớ đi mua sắm, tớ lại nhớ đến ngày xưa khi cậu rủ tớ đi xem phim. Tớ vẫn mang điện thoại theo người để chờ đợi tin nhắn của cậu.
Đến giờ làm việc, mấy chị em làm việc một chút rồi lên kế hoạch mua quà sinh nhật cho tớ. Chị kế toán lai tớ đi mua túi sách. Tớ vui lắm. Trên đường đi, chị kể về gia đình chị, và tớ ao ước một gia đình như thế. Và hình ảnh cậu lại xuất hiện...
Tớ cũng không biết mình thích cậu từ bao giờ nữa. Nhưng có lẽ cũng mới thôi. Ngày trước, tớ lờ mờ nhận ra một điều là cậu thích tớ. Nhưng tớ biết rằng đó chỉ là tình cảm nhất thời của cậu, nên tớ cũng chẳng để ý gì. Đến khi tốt nghiệp và chuẩn bị đi làm, tớ mới thấy hình như mình hay nghĩ đến cậu. Có lẽ tớ đã thích cậu.
Tớ giấu tình cảm đó với cậu. Gặp cậu tớ vẫn cứ bình thường, vẫn gân cổ cãi nhau với cậu, thực ra tớ rất thích tranh luận với cậu.
Kết thúc ngày làm việc, tớ vẫn hi vọng tin nhắn chúc mừng từ cậu. Sinh nhật tớ tớ không mời ai cả, cũng không có ai nhắc đến, ngoài chị gái và 2 đứa bạn gái thân thiết. Tớ về, lại mở máy tính tìm tin nhắn của cậu, nhưng nick cậu im lìm, và tớ vẫn hi vọng. Còn 6 tiếng nữa cơ mà.
Tớ dịch bài báo sang Tiếng Anh để mai đưa cho một chị ở công ty. Hôm nào tớ cũng phải học, phải tìm hiểu thông tin nghiệp vụ, hôm nào cũng ngủ muộn và dậy sớm. Đến lúc sau, trời mưa, vậy là kế hoạch đi cà phê với chị gái bị thất bại. Tớ ngồi máy tính, làm việc, và bất ngờ khi tiếng mấy đứa bạn tớ réo ngoài cổng. Chúng mang bánh ga tô đến, và chúc mừng sinh nhật tớ. Có đứa nhà xa 15km, trời mưa, chúng vẫn đến. Tớ lại so sánh với cậu. Nhà cậu chỉ cách nhà tớ 4km thôi, nhưng vẫn chẳng thấy gì...Tớ vẫn hi vọng, vì còn 3h nữa mới hết ngày mà.
Bọn bạn tớ ngồi kể chuyện, bốc phét, chuẩn bị bánh, bắt tớ ước và thổi nến, rồi tranh nhau ăn. Tớ vui. Vì ít ra chúng vẫn đến chơi vì tớ.
10h, một chị ở công ty gọi điện cho tớ, nhờ gửi một văn bản cho chị ấy, bọn bạn ra về, thấy chúng nó đội áo mưa về, mà lòng cảm thấy nhẹ nhàng bởi tình cảm của chúng nó.
11h tớ vẫn chưa nhận được tin nhắn của cậu. Tớ đi ngủ, và hi vọng sáng hôm sau sẽ nhận được một cái gì đó từ cậu.

Tớ tắt chuông báo thức, 5h50, và không có tin nhắn nào cả.
Cả ngày hôm sau tớ vẫn chờ. Chờ một lời hỏi han...

Và tất cả đều là số 0. Tớ tự nhủ với bản thân là sẽ quên cậu. Vì cậu không xứng đáng với tình cảm của tớ.
Có lẽ cậu chỉ hợp với những cô gái chân dài, xinh đẹp, còn tớ chẳng có gì. Tớ đã hi vọng quá nhiều phải không?

Ừ, tớ sẽ quên, sẽ xóa cậu ra khỏi trí óc của tớ.

Không có nhận xét nào: