Chủ Nhật, 23 tháng 1, 2011

Con chó của mình tên là Lớp.

      Con chó hôm qua lại có vấn đề. Em ấy chắc ăn linh tinh gì nên nôn oẹ. Mọi lần mình xuống nhà, nghe thấy bước chân dậm thình thịch của mình nơi cầu thang chắc là em ý nhận ra luôn, nên lúc nào mình bước ra khỏi nhà là em ý quấn chân, có ý "rủ rê" mình đùa ngay.
     Thế mà hôm qua xuống không thấy bóng dáng hắn đâu. Mình dò tìm chỗ nằm cũng chẳng thấy đâu, sợ quá, vừa định chạy ra vườn xem thì hắn lò dò đi ra, vẫy đuôi một cách yếu ớt, mắt thì tít chặt vào, bụng lép kẹp trông kinh cả lên, trông có vẻ yếu ớt lắm.
      Mình đi lấy cơm mới cho nó, bảo nó ăn thì nó không chịu, hic, mình nghĩ bụng sao em này lắm bệnh quá. Lúc mới mang về thì bị ốm nôn oẹ kinh. Ba hôm tiêm liên tiếp đỡ một tí thì đến sáng hôm thứ tư lại bị ngã xuống sông, ướt hết, nằm chờ chết ở bờ sông. Mình không biết, đến lúc ra đó thấy 4 chân dơ thẳng lên trời, rên ư ử, mình lúc đó sợ hãi khóc dống lên, mang em ý vào bế để sưởi, em ý còn sùi bọt mép nữa, kinh quá, lúc đó mình sợ em ý chết trên tay mình. Trong lúc "nguy kịch" mình bỗng nảy ra một ý tưởng "vô cùng thông minh", đó là đốt lửa sưởi ấm cho em ý. Mình thay áo mới cho em ý, thực ra là cái quần của mẹ, dạo này rét quá nên nhà mình huy động hết quần áo cũ cho mấy em chó, mình vừa ôm em ý vừa đốt lửa sưởi ấm cho cả hai. Lúc đó mình cũng rét lắm, đang vội nên quên mất, mắt em ý lúc đó trông sợ lắm, như ma. Lòng trắng lòng đen lẫn lộn, mà lòng trắng ở trên, lòng đen ở dưới, thực ra không biết miêu tả như thế nào, nhưng mà trông kinh lắm, vì mình yếu bóng vía mà. Em ấy rên ư ử, thỉnh thoảng kêu lên như đang "thử giọng" xem giọng em ý khác như thế nào , em ấy rên cứ như đang thanh minh, kể lại chuyện vừa xảy ra với em ý, theo ý mình hiểu thì em ấy định kể lại như thế này: "Hu hu, em lang thang định ra chơi với chị chó lớn, em mới ăn cơm xong nên khát nước, em thấy nước ở sông cũng trong, em ghé xuống uống nước, xảy chân ngã xuống, mà tại chị cơ, chị mặc cho em 2 áo liền, em khó cử động, hic, em không bơi lên được, bố chị ra, bố chị vứt em lên bờ, ông chủ không lỡ mang em vào nhà mà lại vứt em ở đó, 2ông bà ghét em hay sao ý, em chỉ biết rên lên, may mà chị ra cứu em, hu hu, ông chủ ác quá chị ơi, hu hu, em rét quá, em chết mất." 
      Hai chị em mình lúc đó thấy tủi thân kinh khủng, ngồi ôm em ý mà nước mắt mình "tuôn trào". Mình ân hận vì không trông chừng em ý, lại mặc 2 áo cho em khiến em ấy cử động khó, thế mới lộn xuống sông...Thế rồi mình lại nghĩ đến bà nội, bà ngoại và cầu mong hai bà phù hộ cho em chó của mình. Lời cầu nguyện của mình đã được hai bà nghe thấy, tối hôm đó em ấy khoẻ lại, lông khô rồi, nhưng vẫn chưa đi được. Hôm sau, sáng, mình nghe thấy tiếng em đó hét dống lên vì bị con chó to cắn, mình nhẹ cả người, chứng tỏ là em ý đã khoẻ và ra nô nghịch với con to rồi. Sau hôm đó em ấy " xí xọn" lắm.
     Hôm qua lại ăn linh tinh bị nôn. Lúc mình đang ngồi viết chuyện này thì em ấy đang " tí toét" trêu chọc con chó to. Lại khoẻ rùi. He. Hi vọng từ giờ em ý sẽ không bị làm sao nữa.

Thứ Bảy, 22 tháng 1, 2011

Sự ghen tị chính là đây!

Hôm qua mình phát hiện ra một điều "rất có ý nghĩa", đó là mình miệng mình khi cười có hình trái tim. He he. Mình vui sướng thông báo sự khám phá này cho chị gái. Đáp lại là một sự xuýt xoa "đầy nghi ngờ" của bà chị: " vâng ạ, "chị Trang" cái gì cũng đẹp ạ, miệng thì hình trái tim, mắt thì bồ câu long lanh lóng lánh, trán vừa cao rộng, bao cái tốt đẹp thì rơi vào chị hết rồi, còn "em" chẳng được cái gì". Thế mới thấy được mức độ "thâm hiểm" cùa chị ta. Khà khà, mặc dù biết chị ta nói đểu nhưng mình vẫn cứ sướng. Thế mà hôm nay khi mình nhắc lại sự khám phá này và cười "rất duyên" một cái làm bằng chứng thì chị ta nói 1 câu xanh rờn:
-  Cái đồ hình trái tim dẹt cũng khoe!
-. Ơ hơ. Chẳng lẽ nếu là trái tim bình thường thì chị hãy tưởng tượng xem răng của họ dài như thế nào!! Nên trái tim dẹt cũng được rồi. Còn hơn cái đồ cười nhe hết cả răng lẫn lợi!
- Vâng. "em" chỉ  thế thôi. "Chị Trang" cười đẹp, chỉ nhe chân răng chứ không nhe lợi!
Khà khà, ta không thèm chấp với kẻ đang ghen tị với cái miệng trái tim dẹt của mình!

Thứ Năm, 13 tháng 1, 2011

My neighbour story.

An is my neighbour. She is 5 years old. I love her. Because she is very smart, lovely and always listen my advice. One day, she ask me to play Ask and Answer game. I agreed. Firstly, I ask and she answer.
-         Which  animal have scale? ( I want to talk about the fish)
But she didn’t know.
-         Which animal have two legs?
-         Uhm…bicycle, motorbike…is it true?
-         ^ ^. OK. But it’s not animal. It’s tranffic. Ok, which animal we keep to look after our house?
-         Uhm…dog…chicken…people
-         Great.
-         Which animal have decayed tooth? I joked her, but she didn’t know.
-         Uhm…I don’t know. People, true?
-         Great. But it’s better if you say you are. Which animal wear white dress?
-         People! She acclaim.
-         Ok. But the true answer is you are. Which animal eat sugar?
-         Uhm…people.
-         Ok, but, the true answer is the ant.
Then, she ask, and I answer.
-         To add 1 and 1?
-         Uhm…2, I answered.
-         Great. To add 2 and 2?
-         4. True?
-         True. To add 4 and 1?
-         5. True. Why are you so smart?
-         My teacher teached me.
-         To add 5 and 5?
-         I don’t know.
-         10. Your teacher didn’t teach you this?
 She look very happy.

Thứ Hai, 10 tháng 1, 2011

hoa cúc vàng

Mình yêu loài hoa này. Tại sao nhỉ? Trong khi nhiều người yêu thích những loài hoa kiêu sa như hoa hồng, tuylip, lili...thì mình lại đi thích loài hoa giản dị và phù hợp với những "ngày cúng" như thế này. Vì sao? Hay tại vì mùi hương nhẹ nhàng mà lại ngan ngát của nó, vì sự vững chãi... Mà thôi, vì đơn giản là thích. Mình còn thích ngắm cả hoa phong lan nữa, thật đẹp. I like this kind of flower. While most of people like rose, tuylip, lyly...which is charming and beautiful, I just like a simple kind and used as a offering. Why? Because of  sweet smelling? Anyway, I like it because any reason. I like orchids too.