Thứ Hai, 13 tháng 2, 2012

Valentine

Vừa nãy đọc được câu chuyện trên trang tintuconline, độc giả phản hồi lại bài viết là " đọc chẳng đầu chẳng cuối, chẳng có ý nghĩa gì cả", mình buồn cười, vì nhớ lại câu chuyện chẳng đầu chẳng cuối của bà chị kể cho mình lúc hai chị em đi ngủ thứ 7 tuần trước. Bác ấy kể một thôi một hồi, thấy dừng lại, mình ngơ ngác " ơ hết rồi à?". Thấy bác ta cười toe toét, mình bảo đúng là hâm, chuyện gì mà cứ như các mấy cái tình tiết vụn vặt mang lắp ghép lại, thế mà cũng bảo hay, xúc động, mình thì chả cảm giác gì, he

Mà hôm chủ nhật bác ta tặng mình bông hoa hồng trắng nhà bác ấy trồng, bác cho mình bông nhỏ chứ, còn bông to bác ta để lại, nhục thía. Rùi thì cũng tặng mềnh 1 thanh chocolate, thui gọi là cho thui, anh rể mua cho bác í ( tại mềnh khen ngon nên bác í bắt anh rể mua thêm ), bác í cho mình 1 thanh í mà, lại nhục thêm nữa rồi. Trước đó mình khóc lóc xin xỏ bác í mua quà, bọc cẩn thận rùi chuyển phát nhanh cho mềnh, nhưng bác í ứ làm, hic...khổ thân mình quá...

Mai là Valentine, mình tự chúc mừng bằng cách là lúc đi làm về liền đi ăn cháo cay, hê, cho cay xè, đến nỗi k nhá nổi, ăn xong mà nước mắt chảy như thác, ^ ^ Ăn xong còn định thưởng mình bằng cách ăn thêm quả trứng lộn nữa chứ, may mà lúc đó mềnh sợ về tối nên thui, bảo cô bán hàng sì tóp lại.

Thui, xuống nhà thui, chúc mọi người hạnh phúc, chàng trai nào chưa có người yêu thì nhớ đến mình nhá, bạn gái nào có rồi hoặc chưa có nhưng mừ biết ai thì giới thiệu với nhá. Không thì cũng khổ thân mềnh lắm mọi người ạ.

Thứ Bảy, 4 tháng 2, 2012

Nụ cười trẻ thơ

Cậu mình có 2 nhóc sinh đôi. Đôi khi thì chúng rất đáng yêu, " lắm mồm" không chịu được, đã ngọng líu ngọng lịu lại còn cứ thích nói. Mà chúng cũng đanh đá lắm, mình còn bị chúng bắt nạt ăn vạ bao nhiêu lần...Mới hơn 4 tuổi, nhưng "đểu" thì thôi rồi, nịnh mình đi mua bóng bay cho chúng, rồi cướp lì xì của mình, mặc dù mình lì xì cho chúng rồi, ặc ặc...Mấy ngày Tết được chơi với chúng nhiều hơn, nên có vẻ chúng cũng quen quen, đòi đi ra nhà mình chơi chứ, không cho thì chúng lại giở trò ăn vạ. Mà trông chúng thì mệt lắm, chỉ chơi chốc lát thôi, chứ mà chơi nhiều chắc mình không đủ sức. Những ngày Tết vừa rồi bọn trẻ bên nội ngoại đều đến chúc Tết, vì năm nay Ông nội ở nhà mình mà. Nhìn chúng thích lắm, trong lòng " trào dâng" một cái gì đó, gọi là cái gì nhỉ, có lẽ là tình máu mủ, họ hàng...Chúng có vẻ sợ mình, có thể tại tóc mình xù chăng??? Mình ra sức nấn ná nói chuyện với chúng, rủ đi chơi...thía mà chúng cứ xa lánh mình thôi. Cả năm mới gặp chúng vài lần chứ...ấy thía mà...Bố mẹ và mọi người thi nhau đố bọn trẻ là " Dì Trang ngố đâu?", chúng cứ gọi là tha hồ mà chỉ trỏ vào mình, lúc ấy cũng vui vui, dù sao làm trò cười cho mọi người cũng hạnh phúc rồi. Tết mình được dịp ngủ nhiều, ăn nhiều, chơi nhiều, nhưng chẳng đi được đâu, rét và mưa, thui thì ở nhà cho bme yên tâm...