Ngồi nghe bản nhạc không lời Autumn in my heart, lại có tâm trạng để viết blog...
Cuộc sống vẫn thế, con người vẫn tồn tại xung quanh mình, công việc cũng vẫn khiến mình phải suy nghĩ, những điều mình cảm thấy khó nghĩ về nơi làm việc vẫn tiến triển theo chiều hướng đáng có của nó...
Thời gian vẫn "yên phận" với dòng chảy của nó, còn trong đầu mình thì hình như đang có một mớ hỗn độn, và hình như mình vẫn chưa đủ quyết tâm để "xử lý" chúng. Đến bao giờ nhỉ???
Mình có phải là một kẻ an phận không nhỉ, vấn đề là ở chỗ, mình không thể "khôn" như người ta được, không có "mưu mô, kế sách" giống như mấy cái ông Lạn Tương Như, " Lạn Tương Nhiếc" gì đó ở Trung Quốc được. Đọc mãi mà thấy sao họ cái gì cũng tính toán, "liệu trước như thần", còn mình...thì càng ngày càng bị bà chị nhận xét là " sao càng ngày càng thấy ngu đi, chả thấy gì gọi là thông minh như em đã nói gì cả"...hic, ai bảo tại chị mình khôn quá cơ, hi vọng 4 năm nữa mình bằng tuổi mụ ta thì mình sẽ khôn hơn.
Hiện tại khi đang viết mấy dòng này là mình đang ngồi soi gương ạ, nhưng không phải tại mình yểu điệu, mà là vì sang nhà bà chị chị ta cho mình đặt lap lên cái bàn trang điểm của chị...thành ra lúc nào cũng có thể ngắm bản thân, ặc ặc. Đôi mắt tại thời điểm này trông hình như vẫn có nét ngây ngô, " thoảng buồn" :) vì cái sự thật cuộc sống xung quanh... Thôi vậy, mình cứ sống đúng với bản thân mình thôi. Ơ nhưng mà quái lạ, nhạc đang chuyển sang bản không lời " love is blue", đáng lẽ phải buồn, cơ nhưng mà sao lại thấy "phấn chấn" lên là thế nào nhỉ... Có lẽ cái ông nhạc sĩ này không thành công lắm thì phải, hoặc cũng có thể là cái khả năng cảm thụ âm nhạc của mình hơi kém...
Lại nói đến khả năng cảm thụ âm nhạc, hôm nay mấy đứa nó chê nhạc của mình nghe như nhạc đám ma, hic, tại mình thích nghe mấy bản của Enya, nó đòi tắt luôn đi cho đỡ đau đầu chứ.
Giờ lại có kẻ réo rồi, phải đi thôi.
Lovely_orang_outang ^ ^
Ngọc Lan...
Thứ Năm, 7 tháng 6, 2012
Thứ Bảy, 26 tháng 5, 2012
Không rõ
Hôm nay lại về quê, dạo này mình ở nhà chị gái, anh rể đi công tác nên hai chị em tha hồ tung hoành. Thỉnh thoảng đi làm về, nghỉ ngơi tí lại tót về quê với mẹ, sợ mẹ ở nhà buồn.
Mình đặc biệt thích đi với chị, vì được ngồi sau xe, mát lạnh, tay chân duỗi thoải mái ...thật thích...hehe. Mình ngồi sau chị thấy an toàn hơn, mình thích tư thế chân buông thẳng ra trước, thích vươn vai, nhắm mắt, đeo tai nghe, cảm nhận cái lạnh của những ngày mưa lớn... Thỉnh thoảng sờ nắn cái bụng ngấn mỡ của bà chị, rồi vặn vẹo nó mấy cái, cũng thích, nói chung đi với mẹ và với chị mà ôm bụng hai người này thì khoái lắm, to mà, lại nhiều mỡ nữa. Đó có lẽ là những giây phút hạnh phúc và cực kì thoải mái của mình...
Mình thích đi với chị và mẹ, vì thấy được che chở, chị như "man đích thực", lúc nào cũng nhận cái khó về mình, ví dụ như nhận xách đồ cho mình, dặn dò nhiều thứ, khổ nỗi mình tính hay quên, cứ thứ 7 mình đi làm một mình là y như rằng quên đủ thứ, lúc thì quên kính, quên mũ, quên ví...chị ta lại phải chạy mang xuống cho mình. Rồi thì lại nhìn thấy cái mặt "sưng sỉa ", nhận mấy câu mắng, vì cái tính quên đồ này.
Dạo này mình đau mắt quá, cảm thấy khó chịu khi phải dùng máy tính, sếp mình hỏi sao dạo này mặt cứ buồn buồn, ít nói, khổ, vì chẳng có gì đáng nói, mà cái mắt khiến mình khó chịu, cũng định đi khám, nhưng cứ nghĩ đến cái bệnh viện lại thấy kinh, mà nói thật là có thời gian đâu cơ chứ, xin nghỉ nửa ngày mặt sếp vợ đã không thích rồi.
Thôi xuống ăn cơm cái.
Mình đặc biệt thích đi với chị, vì được ngồi sau xe, mát lạnh, tay chân duỗi thoải mái ...thật thích...hehe. Mình ngồi sau chị thấy an toàn hơn, mình thích tư thế chân buông thẳng ra trước, thích vươn vai, nhắm mắt, đeo tai nghe, cảm nhận cái lạnh của những ngày mưa lớn... Thỉnh thoảng sờ nắn cái bụng ngấn mỡ của bà chị, rồi vặn vẹo nó mấy cái, cũng thích, nói chung đi với mẹ và với chị mà ôm bụng hai người này thì khoái lắm, to mà, lại nhiều mỡ nữa. Đó có lẽ là những giây phút hạnh phúc và cực kì thoải mái của mình...
Mình thích đi với chị và mẹ, vì thấy được che chở, chị như "man đích thực", lúc nào cũng nhận cái khó về mình, ví dụ như nhận xách đồ cho mình, dặn dò nhiều thứ, khổ nỗi mình tính hay quên, cứ thứ 7 mình đi làm một mình là y như rằng quên đủ thứ, lúc thì quên kính, quên mũ, quên ví...chị ta lại phải chạy mang xuống cho mình. Rồi thì lại nhìn thấy cái mặt "sưng sỉa ", nhận mấy câu mắng, vì cái tính quên đồ này.
Dạo này mình đau mắt quá, cảm thấy khó chịu khi phải dùng máy tính, sếp mình hỏi sao dạo này mặt cứ buồn buồn, ít nói, khổ, vì chẳng có gì đáng nói, mà cái mắt khiến mình khó chịu, cũng định đi khám, nhưng cứ nghĩ đến cái bệnh viện lại thấy kinh, mà nói thật là có thời gian đâu cơ chứ, xin nghỉ nửa ngày mặt sếp vợ đã không thích rồi.
Thôi xuống ăn cơm cái.
Thứ Hai, 7 tháng 5, 2012
Ngọc Lan
Mình yêu loài hoa này, thực ra thì hoa nào cũng đẹp, nhưng mỗi lần cầm nhành lan trên tay, mình ước gì mình là bông hoa ấy, nhẹ nhàng...
Hôm trước ở nhà chị gái, tối đến, hai chị em rủ nhau đi bộ hóng mát, " cảm hứng hái trộm hoa" bỗng nổi lên, thế là...thế là...chiến lợi phẩm là 6 bông lan và 1 nhành hoa nhài, hehe. Về nhà bà chị kể tội mình với anh rể, rằng vì mình hái trộm nên sợ bị bắt quả tang, vội vàng, hái cả bông bé tẹo, còn làm gẫy 1 nửa cánh hoa nữa...Nhìn những cánh hoa trắng e ấp nép vào nhau, mình có cảm giác thật tuyệt, thanh thản đến lạ...
Hôm trước ở nhà chị gái, tối đến, hai chị em rủ nhau đi bộ hóng mát, " cảm hứng hái trộm hoa" bỗng nổi lên, thế là...thế là...chiến lợi phẩm là 6 bông lan và 1 nhành hoa nhài, hehe. Về nhà bà chị kể tội mình với anh rể, rằng vì mình hái trộm nên sợ bị bắt quả tang, vội vàng, hái cả bông bé tẹo, còn làm gẫy 1 nửa cánh hoa nữa...Nhìn những cánh hoa trắng e ấp nép vào nhau, mình có cảm giác thật tuyệt, thanh thản đến lạ...
Thứ Ba, 1 tháng 5, 2012
Thứ Năm, 12 tháng 4, 2012
Mùa xuân sắp qua roài
Mùa Xuân lại sắp qua rồi. Thời tiết mấy hôm nay có vẻ dịu mát, mình thích như thế này...sáng hơi lạnh, đi làm mặc 1 áo ngắn tay và khoác thêm chiếc áo khoác...trưa thì nắng, còn chiều đi làm về lại mát mẻ. Nhưng lúc về cũng chẳng có thời gian để nhìn ngắm cảnh bên đường, chỉ suy nghĩ vẩn vơ...lúc buồn ngủ quá thì hát.
Lâu lắm rồi mình không hát to. Hôm trước các sếp đi vắng hết, một mình trong phòng, mình tự dưng hát rống lên, he, sảng khoái cả con người.
Chiều nay ra xưởng nói chuyện với mấy em công nhân. Mình bốc phét thì thôi rồi. Các em đó đòi xem ảnh người yêu của mình, còn thắc mắc liệu anh í có đẹp zai không. Hehe, mình nói anh í đang ở một nơi rất xa...Nhưng mà tháng 8 sẽ về mới mình. chúng cũng tin sái cổ. Dạo này mình để hình nền máy tính một anh chàng, để cho mấy người kia tò mò, công nhận là hiệu quả.
Ba hôm rồi mình phờ phạc cả người, toàn phải dậy từ 5h cho mèo ăn. Gần 12h mới ngủ, mệt. Mà các em đó không chịu ăn. Lên diễn đàn xem ít thông tin về cách nuôi chúng. Nói thật là mình không thích mèo, nhưng mình sợ nó chết lắm.
Mình vẫn nhớ cảm giác tội lỗi của mình. Mình để cho 3 con chim nhỏ chết khi lúc mình được 11 tuổi. Một bà già đi làm đồng về, qua nhà mình, xin mình nước, và đổi lại là bà cho mình 3 con chim non mà bà nhặt được ở ruộng khi đi gặt. Mình thích lắm, lúc đó chỉ tưởng tượng cảnh cho nó vào lồng, nó hót suốt ngày...Bọn đó còn chưa mọc lông, miệng lúc nào cũng há và đòi ăn khi thấy động. Cứ há là mình cho ăn cơm. Đến hôm sau thì 1 trong 3 con chết. Sợ quá, mình đem chúng đặt ở lỗ thứ 4 của cây cột điện gần nhà. Và tất nhiên là chúng chết. Sau đó, mỗi lần đi qua đó, mình lại nhớ. Cũng chẳng nhớ cây cột điện đó bị phá từ lúc nào, cũng khoảng vài năm sau đó, nhưng sau hơn chục năm, đến giờ vẫn thấy tội lỗi. Mình sợ bọn mèo rồi cũng thế...
Lâu lắm rồi mình không hát to. Hôm trước các sếp đi vắng hết, một mình trong phòng, mình tự dưng hát rống lên, he, sảng khoái cả con người.
Chiều nay ra xưởng nói chuyện với mấy em công nhân. Mình bốc phét thì thôi rồi. Các em đó đòi xem ảnh người yêu của mình, còn thắc mắc liệu anh í có đẹp zai không. Hehe, mình nói anh í đang ở một nơi rất xa...Nhưng mà tháng 8 sẽ về mới mình. chúng cũng tin sái cổ. Dạo này mình để hình nền máy tính một anh chàng, để cho mấy người kia tò mò, công nhận là hiệu quả.
Ba hôm rồi mình phờ phạc cả người, toàn phải dậy từ 5h cho mèo ăn. Gần 12h mới ngủ, mệt. Mà các em đó không chịu ăn. Lên diễn đàn xem ít thông tin về cách nuôi chúng. Nói thật là mình không thích mèo, nhưng mình sợ nó chết lắm.
Mình vẫn nhớ cảm giác tội lỗi của mình. Mình để cho 3 con chim nhỏ chết khi lúc mình được 11 tuổi. Một bà già đi làm đồng về, qua nhà mình, xin mình nước, và đổi lại là bà cho mình 3 con chim non mà bà nhặt được ở ruộng khi đi gặt. Mình thích lắm, lúc đó chỉ tưởng tượng cảnh cho nó vào lồng, nó hót suốt ngày...Bọn đó còn chưa mọc lông, miệng lúc nào cũng há và đòi ăn khi thấy động. Cứ há là mình cho ăn cơm. Đến hôm sau thì 1 trong 3 con chết. Sợ quá, mình đem chúng đặt ở lỗ thứ 4 của cây cột điện gần nhà. Và tất nhiên là chúng chết. Sau đó, mỗi lần đi qua đó, mình lại nhớ. Cũng chẳng nhớ cây cột điện đó bị phá từ lúc nào, cũng khoảng vài năm sau đó, nhưng sau hơn chục năm, đến giờ vẫn thấy tội lỗi. Mình sợ bọn mèo rồi cũng thế...
Thứ Hai, 19 tháng 3, 2012
Tóc mới
Thế là ta lại cắt tóc! Cái tóc nó xơ xác xác xơ...nên cắt cũng chẳng tiếc. Lần này ta quyết tâm không ép, không nhuộm, để trở về "mái tóc của ngày xưa" hehe.
Vì ta có biệt danh là Trang xù, nên nếu tóc ta có xù tí thì cũng chả làm sao cả, dù sao thì với cái mớ tóc này ta thấy mình trở về đúng bản chất con người của ta.
Hôm qua có đồng chí rủ ta 4 tháng nữa đi du lịch xuyên Việt, hic, giờ kiếm tiền kiểu gì để 4 tháng nữa đi bây giờ hả trời, thui thì đến đâu hay đến đó.
3 ngày cảm cúm ta bị sụt đi một kí, đúng là, mình " trâu bò" thía này mà cũng bị ốm mới lạ, he.
Chân dung ta đang giả vờ ngây ngô.
Vì ta có biệt danh là Trang xù, nên nếu tóc ta có xù tí thì cũng chả làm sao cả, dù sao thì với cái mớ tóc này ta thấy mình trở về đúng bản chất con người của ta.
Hôm qua có đồng chí rủ ta 4 tháng nữa đi du lịch xuyên Việt, hic, giờ kiếm tiền kiểu gì để 4 tháng nữa đi bây giờ hả trời, thui thì đến đâu hay đến đó.
3 ngày cảm cúm ta bị sụt đi một kí, đúng là, mình " trâu bò" thía này mà cũng bị ốm mới lạ, he.
Chân dung ta đang giả vờ ngây ngô.
Thứ Ba, 6 tháng 3, 2012
Tháng 3
Nhanh...
Hôm nay trên đường về, mình chợt nghĩ liệu mình sẽ như thế này đến bao giờ nhỉ? Sẽ đi trên con đường này và vào khoảng thời gian này đến khi nào? Cuộc sống bận rộn đến nỗi cảm nhận 1 tuần trôi đi nhanh thật, đến khi nghĩ ra, thì mới thấy mình quên đi mình là ai.
Chỉ biết ngày ngày cố gắng dậy đúng giờ để kịp giờ làm, đến khi tan tầm thì chỉ mong về cho sớm, dọn dẹp xong chỉ mong được ngủ cho ngon...
Một ngày trôi đi nhàm chán như thế...
PHẢI THAY ĐỔI!
Thứ Hai, 13 tháng 2, 2012
Valentine
Vừa nãy đọc được câu chuyện trên trang tintuconline, độc giả phản hồi lại bài viết là " đọc chẳng đầu chẳng cuối, chẳng có ý nghĩa gì cả", mình buồn cười, vì nhớ lại câu chuyện chẳng đầu chẳng cuối của bà chị kể cho mình lúc hai chị em đi ngủ thứ 7 tuần trước. Bác ấy kể một thôi một hồi, thấy dừng lại, mình ngơ ngác " ơ hết rồi à?". Thấy bác ta cười toe toét, mình bảo đúng là hâm, chuyện gì mà cứ như các mấy cái tình tiết vụn vặt mang lắp ghép lại, thế mà cũng bảo hay, xúc động, mình thì chả cảm giác gì, he
Mà hôm chủ nhật bác ta tặng mình bông hoa hồng trắng nhà bác ấy trồng, bác cho mình bông nhỏ chứ, còn bông to bác ta để lại, nhục thía. Rùi thì cũng tặng mềnh 1 thanh chocolate, thui gọi là cho thui, anh rể mua cho bác í ( tại mềnh khen ngon nên bác í bắt anh rể mua thêm ), bác í cho mình 1 thanh í mà, lại nhục thêm nữa rồi. Trước đó mình khóc lóc xin xỏ bác í mua quà, bọc cẩn thận rùi chuyển phát nhanh cho mềnh, nhưng bác í ứ làm, hic...khổ thân mình quá...
Mai là Valentine, mình tự chúc mừng bằng cách là lúc đi làm về liền đi ăn cháo cay, hê, cho cay xè, đến nỗi k nhá nổi, ăn xong mà nước mắt chảy như thác, ^ ^ Ăn xong còn định thưởng mình bằng cách ăn thêm quả trứng lộn nữa chứ, may mà lúc đó mềnh sợ về tối nên thui, bảo cô bán hàng sì tóp lại.
Thui, xuống nhà thui, chúc mọi người hạnh phúc, chàng trai nào chưa có người yêu thì nhớ đến mình nhá, bạn gái nào có rồi hoặc chưa có nhưng mừ biết ai thì giới thiệu với nhá. Không thì cũng khổ thân mềnh lắm mọi người ạ.
Mà hôm chủ nhật bác ta tặng mình bông hoa hồng trắng nhà bác ấy trồng, bác cho mình bông nhỏ chứ, còn bông to bác ta để lại, nhục thía. Rùi thì cũng tặng mềnh 1 thanh chocolate, thui gọi là cho thui, anh rể mua cho bác í ( tại mềnh khen ngon nên bác í bắt anh rể mua thêm ), bác í cho mình 1 thanh í mà, lại nhục thêm nữa rồi. Trước đó mình khóc lóc xin xỏ bác í mua quà, bọc cẩn thận rùi chuyển phát nhanh cho mềnh, nhưng bác í ứ làm, hic...khổ thân mình quá...
Mai là Valentine, mình tự chúc mừng bằng cách là lúc đi làm về liền đi ăn cháo cay, hê, cho cay xè, đến nỗi k nhá nổi, ăn xong mà nước mắt chảy như thác, ^ ^ Ăn xong còn định thưởng mình bằng cách ăn thêm quả trứng lộn nữa chứ, may mà lúc đó mềnh sợ về tối nên thui, bảo cô bán hàng sì tóp lại.
Thui, xuống nhà thui, chúc mọi người hạnh phúc, chàng trai nào chưa có người yêu thì nhớ đến mình nhá, bạn gái nào có rồi hoặc chưa có nhưng mừ biết ai thì giới thiệu với nhá. Không thì cũng khổ thân mềnh lắm mọi người ạ.
Thứ Bảy, 4 tháng 2, 2012
Nụ cười trẻ thơ
Cậu mình có 2 nhóc sinh đôi. Đôi khi thì chúng rất đáng yêu, " lắm mồm" không chịu được, đã ngọng líu ngọng lịu lại còn cứ thích nói. Mà chúng cũng đanh đá lắm, mình còn bị chúng bắt nạt ăn vạ bao nhiêu lần...Mới hơn 4 tuổi, nhưng "đểu" thì thôi rồi, nịnh mình đi mua bóng bay cho chúng, rồi cướp lì xì của mình, mặc dù mình lì xì cho chúng rồi, ặc ặc...Mấy ngày Tết được chơi với chúng nhiều hơn, nên có vẻ chúng cũng quen quen, đòi đi ra nhà mình chơi chứ, không cho thì chúng lại giở trò ăn vạ. Mà trông chúng thì mệt lắm, chỉ chơi chốc lát thôi, chứ mà chơi nhiều chắc mình không đủ sức. Những ngày Tết vừa rồi bọn trẻ bên nội ngoại đều đến chúc Tết, vì năm nay Ông nội ở nhà mình mà. Nhìn chúng thích lắm, trong lòng " trào dâng" một cái gì đó, gọi là cái gì nhỉ, có lẽ là tình máu mủ, họ hàng...Chúng có vẻ sợ mình, có thể tại tóc mình xù chăng??? Mình ra sức nấn ná nói chuyện với chúng, rủ đi chơi...thía mà chúng cứ xa lánh mình thôi. Cả năm mới gặp chúng vài lần chứ...ấy thía mà...Bố mẹ và mọi người thi nhau đố bọn trẻ là " Dì Trang ngố đâu?", chúng cứ gọi là tha hồ mà chỉ trỏ vào mình, lúc ấy cũng vui vui, dù sao làm trò cười cho mọi người cũng hạnh phúc rồi. Tết mình được dịp ngủ nhiều, ăn nhiều, chơi nhiều, nhưng chẳng đi được đâu, rét và mưa, thui thì ở nhà cho bme yên tâm...
Thứ Tư, 11 tháng 1, 2012
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)