Thứ Hai, 30 tháng 5, 2011

Lá Vỡ

Lá Rụng

Gió cứ thổi và lá vẫn cứ rơi
Nắng vẫn yêu đời, và con người vẫn nhớ
Nhớ về kỉ niệm thời nào bé nhỏ
Để giờ đây ai đang khóc một mình...

Gió cứ thổi và lá cứ rơi đi
Để thời gian, không gian thêm rộng mở
Để lòng người được thêm che chở
Để nghĩ rằng đó chỉ là chuyện đã qua...

Lá cứ rụng mà vòm lá vẫn mãi xanh
Bởi cuộc đời vẫn mãi là hi vọng
Bởi niềm vui chẳng bao giờ tắt
Bời lòng người luôn có một niềm tin.

Đây là bài thơ tôi viết năm học lớp 11, sau khi đọc được truyện ngắn viết trên báo Hoa Học Trò. Thực sự truyện ngắn này khiến tôi khi đọc xong phải ngẩn người ra để suy nghĩ. Tôi nhớ nhất là câu nói " Lá cứ rụng mà vòm lá vẫn mãi xanh đấy thôi..." và tiêu đề truyện ngắn là " Lá Vỡ". Tôi viết bài thơ này, kẹp vào một quyển sách, đến lớp 12, sau khi dọn dẹp đống sách vở, tờ giấy có chứa bài thơ này rơi ra, và sực nhớ là mình đã viết bài này. 

Và đến bây giờ, sau gần 6 năm kể từ ngày đọc truyện ngắn đó, hôm nay, thử search mạng để đọc lại truyện ngắn " Lá Vỡ", chợt nhận ra cô gái trong truyện ngắn sao giống mình thế. Tôi cũng rất thích vẽ, và đặc biệt là thích vẽ cây, vẽ lá. Ngày còn trong đội tuyển Văn cấp 2, tôi từng viết một truyện ngắn về những chiếc lá vàng theo như bài tập của cô giáo giao cho " hãy viết một đoạn văn, chủ đề tự chọn". Ngày hôm ấy, sau khi tôi đọc đoạn văn của mình trước 10 bạn và cô giáo trong đội tuyển, các bạn đã suýt xoa khen hay... Vẫn còn nhớ cảm giác sung sướng ấy...^ ^
Cô gái ấy và tôi đều có những suy nghĩ, những triết lí sống như "cụ già". Trong khi ở cái tuổi 23 có lẽ người ta không nên như thế. Tôi cũng hay động viên những con người yếu đuối hơn mình, đôi khi hơi khác người, và bị 2 chị ở công ty kêu là "lập dị"... 
Hôm nay tôi sẽ copy truyện ngắn này lên đây nha. Chúc vui vẻ!
Lá vỡ
D
iên mê vẽ lá, lại chỉ vẽ lá khô, lá rụng... Vì sao Diên không biết, vẽ xong thì quăng cọ, nhìn thôi miên chiếc lá cong queo ấy, buồn vui không rõ. Diên lạ đời như thế, nên nhìn già trước tuổi. Xếp bên cạnh các cô bạn hai mươi, Diên như một cô chị cả đa sầu, lỡ dở… Mà tự Diên cũng thấy mình tách biệt khỏi họ. Diên không có vẻ gì của một sinh viên trẻ trung sôi nổi, không có những ấp ủ tương lai dự định. Chẳng giống các cô nàng kiến trúc năng nổ, táo bạo trong cả lời nói lẫn nét vẽ, chẳng mơ mộng vẽ lên những công trình hiện đại ra sao, Diên cũng là dân kiến trúc mà chỉ muốn vẽ những gì mình thích. Lẽ ra Diên nên học Mỹ thuật để trở thành họa sĩ. Nhưng Diên cũng không muốn làm họa sĩ, Diên chỉ vẽ để giải tỏa những bức bối trong lòng. Hai mẹ con sống trong căn nhà rộng thênh, vườn cây mướt xanh. Lá trong vườn là kho báu của riêng Diên, cửa sổ mở toang cho cây lá lòa xòa vươn vào, phong linh cũng hình lá ba màu leng keng sớm tối...”
Nó dừng bút, ngả mình vào chiếc ghế xoay, quay mặt hướng nhìn ra cửa sổ. Một cơn gió nhẹ hều như vất vả lắm mới chui được vào trong phòng, làm rèm cửa khẽ lay động. Từ đây nhìn ra chẳng có cây lá lòa xòa mướt mắt, chỉ thấy những mái nhà xếp lớp thấp cao lô nhô, và những cây ăng ten cũng lô nhô cao thấp. Nó với tay lấy tập bản thảo mới viết được đôi dòng, dùng bút đỏ nguệch ngoạc vài chỗ chưa ưng ý. Coi như cũng đã tạm ổn đoạn đầu sơ lược về tính cách cũng như hoàn cảnh của nhân vật, tiếp theo sẽ thế nào cho thật “romantic”. Một chuyện tình tay ba, hay một mối tình câm. Nhất định lần này phải cho nhân vật một kết thúc… ngang trái, vì đám bạn cứ hay bảo truyện của nó không tiếu lâm thì cũng như cổ tích. Khi nào cũng có một kết thúc hậu hĩnh, những kẻ yêu nhau được tay trong tay. Biết làm sao được, nó thật không đành lòng cho nhân vật của mình… khóc, và cũng vì nó chưa từng phải nếm trải mùi vị đau buồn, thống khổ ra làm sao, nên thật khó mà viết cho hay. Sống trên nhung lụa mà học đòi làm… nhà văn. Có ai đó đã nói, chính nghèo khó lầm than là cái nôi sinh ra những đại văn hào. Nhưng nó đâu có ôm mộng văn chương? Nó viết tự nhiên như là đang kể chuyện vui vậy, chỉ khác là nó kể một lúc có rất nhiều người nghe.
Nhưng hôm nay nó muốn viết một cái gì đó buồn, thiệt buồn. Hôm qua, hai người bạn thân của nó là người yêu của nhau, kéo nó lại để nghe họ kết tội nhau, rồi hỏi xem ai sai ai quấy. Nó ngạc nhiên nhận ra khi hết yêu nhau, cả tình bạn cũng không còn, chứ nói gì đến việc luôn giữ mãi hình ảnh đẹp trong tim như truyện nó viết. Và lần đầu tiên nó nhìn lại những mối quan hệ trên lớp để ngỡ ngàng phát hiện ra, hai cô bạn gái rất thân có thể vì một chàng trai mà quay lưng chê bai, dè bỉu nhau. Ngay cả sáng nay, nó lên tòa soạn lãnh nhuận bút, cô phụ trách nhuận bút vừa ngáp vừa hỏi nó bằng cái giọng mệt mỏi:
     Em có phải là tác giả của truyện ngắn gì đó in trên số tháng năm không, Tiểu thư… gì đó? Hình như có thư bạn đọc gửi cho đó. Xem có phải của em không? Sáng giờ có hai ba người đến mà chưa ai nhận cả…
Nó đã đến đây trên dưới chục lần mà cô ấy chẳng buồn nhớ ra nó là ai, và những truyện đã in trên báo của nó, cô ấy cũng không thèm để tâm…
Chợt nhớ đến lá thư, nó háo hức mở ra xem. Nét chữ con trai rắn rỏi nhưng mới lướt qua dòng đầu, nó có một chút hơi thất vọng vì nó đã mơ tưởng hoài trên suốt đường về nhà, của một anh chàng nào đó…
“Chị Triêu Nhan thân mến! Em là một cậu nhóc đang rất rảnh rỗi, rảnh đến mức không có chuyện gì để vui cười hay buồn khổ. Cũng có thể dùng từ khác để nói về tình trạng này là: cô đơn.
Em đã đọc và cảm nhận được một niềm vui từ những trang viết của chị.
Triêu Nhan có phải là tên một loài hoa dại không chị?
Chị quả là một người rất đặc biệt, có thể cười tươi suốt các sáng tác.
Gửi e-mail cho em nhé, theo địa chỉ maccuoiqua@yahoo.com

Khi nào em cũng có thể trò truyện với chị được, vì em đã nói rồi mà, em rảnh rỗi đến mức không thể ngủ đúng giờ.
Nhóc Bee”.
Cái gì thế này? Lá thư ngắn ngủi nhưng đầy thách thức. Nó tò mò quá, biết đâu là một chàng điển trai đang chơi trò ú tim với nó để nó cứ giả vờ không biết, rồi cuối cùng chàng “úmbala hô biến” thành một anh… sinh viên đại học? Motip này quen quá, hình như nó đã từng viết một truyện như thế này. Hai nhân vật quen biết qua e-mail, chát chít tưng bừng, rồi mến nhau, rồi phát hiện ra là “oan gia” hàng ngày vẫn đụng mặt…
Nó háo hức mở mail, gửi ngay cho nhóc Bee một lời nhắn: “2 h sáng mai tụi mình chát nhé!”
Chỉ cần nói mấy câu là nó biết nhóc này mới mười mí hay đã hai mươi mí liền. Gì chứ cái vụ này, nó tinh mắt lắm.
Ba la rầm trời khi nó nhất định đòi tối nay ngủ trong phòng làm việc của ba. Chỉ có máy trong phòng này mới kết nối mạng, ba sợ đặt trong phòng riêng của nó sẽ không kiểm soát được. Nó đã hai mươi tuổi mà ba mẹ cứ làm như là còn bé bỏng lắm. Đôi khi đọc truyện của con gái, ba cứ giãy nảy lên: “Này này con, sao con toàn viết truyện tình yêu thế?”. Cũng may, “tình yêu” của nó mới chỉ dừng lại ở cái sự “bối rối khi mắt nhìn nhau”. Sau khi thuyết phục được hai đấng sinh thành, công việc còn lại cả buổi tối của nó là chạy đi qua nhà hàng xóm mượn mấy cái đồng hồ báo thức. Hai cái của nhà với ba cái đi mượn được nó giấu khắp căn phòng có mười mấy mét vuông. Nó nổi tiếng là “ăn no ngủ kỹ”, sấm nổ bên tai cũng khó mà lay tỉnh, cho nên phải dùng “biện pháp mạnh” mới mong không ngủ quên. Mỗi cái nó vặn cách ba phút, và đây là những “kẻ già mồm”, chỉ im khi người ta phải mò dậy tắt nên nó cũng khá vững dạ. Nằm yên trong phòng rồi, nó còn tự mắng mình sao ngốc nghếch hẹn vào cái giờ kỳ cục thế này. Rối chợt nhớ lại, không hẹn vào giờ này làm sao biết Nhóc Bee có ba xạo chuyện “rảnh rỗi đến mức không thể ngủ đúng giờ” hay không.
Khi cả năm cái đồng hồ cùng réo lên inh ỏi, nó mới ngơ ngác ngồi dậy, rồi phải vất vả đi tìm coi chúng đang trốn ở đâu nữa. Khi nó mở máy, login để chát thì đã thấy “maccuoiqua” nhấp nháy gọi rồi.
“Chị ơi, chị bao nhiêu tuổi?”.
“Hai mươi ba, còn nhóc?” - Nó cố tình khai gian mấy tuổi.
“Em mười tám, vừa thi rớt đại học nên rất tuyệt vọng. Đang rất buồn, cám ơn chị đã trò chuyện với em”.
“Đại học không phải là cánh cửa duy nhất nên em không cần tuyệt vọng, cố gắng năm sau lấy lại những gì đã mất vẫn không muộn”.
“Cám ơn chị đã động viên, chị hình như chưa từng… thất bại phải không?”.
“Có chứ! Chị học dở ẹc, vào trung cấp kế toán, giờ làm thư ký cho một công ty bé như hạt đỗ. Hàng ngày rót nước pha trà, đánh máy, nghe điện thoại, chơi game, chán chê mê mải buồn rồi mới quay sang viết truyện. Đó cũng có thể nói là “thất bại” chứ?” – Cái vụ này nó “xạo” cho thêm… ly kỳ.
“Chị rất cừ đấy chứ. Sống trong môi trường chán phèo như thế mà trang viết lúc nào cũng ắp tiếng cười. Em đã rất vui khi đọc những câu chuyện của chị. Chúng thật hồn hậu và luôn tràn đầy niềm tin yêu cuộc sống”.
“ Cám ơn...”.
… … … …
“Chị đang thử nghiệm viết một câu chuyện tình buồn, có nên không nhóc?”.
“Tại sao chị có ý tưởng đó?”.
“Vì đôi khi chị nhận thấy trang viết của mình hơi xa rời thực tế. Những nhân vật nữ dễ thương dịu dàng trong sáng khác những cô bạn gái đầy tham vọng bây giờ. Và những chàng trai hào hiệp chung tình như đã tuyệt chủng mất rồi!”.
“Nếu như cuộc sống thực sự đang mất dần vẻ đẹp, thì chúng ta càng phải trân trọng những trang viết ca ngợi nó chứ. Em cũng đọc nhiều, thấy chỉ nhan nhản những nỗi buồn giả tạo, nỗi buồn của kẻ ngồi trên đống vàng mà tưởng tượng đến ngày mình tay trắng… Không nói lên được điều gì cả!”.
“Nhóc nói cũng không sai, nhưng cũng có những câu chuyện buồn nhưng đẹp, buồn nhưng vui, buồn nhưng ý vị… Chị đang rất muốn viết một câu chuyện như thế...”.
… … … …
“Đố Bee, tại sao lá cứ rụng mà vòm lá vẫn mãi xanh?”.
“Chiếc lá ấy đã dâng hiến cho đời hết sức sống, rồi thanh thản lìa cành. Đời lá có khác chi đời người, sống hết mình để chết không vương nợ. Ai không sợ chết, chưa làm được điều gì có ý nghĩa, chết thật tiếc thay…”.
“Nói gì miên man chuyện sống chết thế? Chị đã có chút ý tứ cho câu chuyện tình buồn đẹp đẽ của mình rồi. Một cô bé sinh viên hơi lạ đời, bị ám ảnh về tình yêu khi ba mẹ cô ly dị. Hai anh chàng ấy là bạn thân của nhau cùng yêu cô ấy. Cô tưởng như đã chọn được anh chàng luôn tán tỉnh cô sôi nổi, nhưng cuối cùng mới hay mình đã cảm động vì tình yêu lặng lẽ của chàng kia… Câu chuyện sẽ có điểm nhấn quanh câu hỏi tại sao lá cứ rụng mà vòm lá vẫn mãi xanh để liên tưởng đến tình yêu của họ. Được không nhóc?”.
“Gì rắc rối thế chị? Em thấy nên cho cô ấy quen hẳn một chàng, nhưng chàng ấy rất khù khờ không hiểu cô cần gì; rồi anh chàng khác xuất hiện, lạnh lùng, kiêu bạc một chút, quan trọng là hiểu cô thích cái gì, như mê lá chẳng hạn. Và anh ta kể cho cô nghe biết bao chuyện hay về lá, những chuyện mà cô chưa từng biết. Cô ấy xao lòng, chàng kia phát hiện, bỏ đi. Cô ấy mới nhận thấy mình cần anh ta biết bao nhiêu...”.
“Ưm hừm! Để chị viết thử cho nhóc xem nhé…”.
… … … …
“Chị không biết chuyện hay về lá là cái gì hết!”.
“Kể cho chị nghe vài chuyện hay nhé. Bốn chữ “diệp bất ly thân” là dành chỉ hoa cúc, vì lá của nó, dù héo tàn queo quắt vẫn không rời thân. Cái xác lá mỏng manh ấy cứ bám chặt vào thân cây cho đến khi rã ra, vỡ ra từng mảnh. Ở đèo Hải Vân có một loại thân leo rất lạ, lá nó to bằng hai bàn tay, không rõ tên gì, gọi là cây lá bạc. Nó nhiều lắm, mặt trước xanh biếc, nhưng mặt sau lại trắng bạc, mỗi đợt gió qua, lá cứ gập mình xuống, phô cái lưng bàng bạc ra, cả một vùng rập rờn. Đến mùa hè thì trổ hoa trắng tinh, nhụy hoa lại vàng rực, chiu chít từng chùm...…”.
“Ôi… Sao mà em giỏi thế, kiến thức đầy mình”.
“Chiếc lá tuyệt vời nhất với em là chiếc lá cuối cùng trong truyện ngắn cùng tên của O’Henry, vì nó đẹp cái đẹp nhân bản. Ước gì mỗi con người trên thế gian này khi đối diện với sống chết, tìm cho mình được chiếc lá hy vọng ấy...”.
“Bee ơi, có gì giấu chị phải không?”.
“Đâu có đâu, chị nhớ viết xong là mail cho em đọc trước nhé!”.
… … … …
Một tuần rồi mà không thấy tin tức chi của nhóc Bee. Nó đã gửi ba cái e-mail cũng không thấy trả lời. Khi nào nó cũng “login” chờ mà chỉ toàn của những kẻ muốn quen biết tùm lum ghé vào tán dóc. Tối khuya nào cũng nói chuyện mà giờ nó mới nhớ ra chưa từng hỏi thăm địa chỉ hay số điện thoại của thằng nhóc cả. Không hiểu sao nó buồn ơi là buồn, lời nói của thằng nhóc cứ vang vang trong đầu:
“Lá cứ rụng mà vòm lá vẫn mãi xanh đấy thôi, chỉ vì cuộc đời này không khi nào hết niềm tin và hy vọng, dù người ta có tuyệt vọng thế nào, cũng sẽ tìm thấy được niềm vui cho mình ở những điều tưởng chừng như nhỏ nhặt, chỉ cần ta có niềm tin…”.
Nó cảm nhận được một cái gì đó trong những lời nói của thằng nhóc. Đó là cái gì thì nó không thể đoán biết rõ ràng, nhưng hẳn nhóc Bee đang có chuyện gì đó rất buồn. Nó từng nói đấy thôi, “rảnh rỗi đến mức cô đơn”.
Nó cầm bút, viết như một cái máy:
“... Một bức tranh màu vàng, cô gái trong tranh có khuôn mặt nghiêng ngiêng hình lá, đuôi mắt cũng cong cong như đuôi lá, và mái tóc nghiêng xõa về một bên cũng là một chiếc lá, những đường gân mỏng manh hiển hiện.…Nét mực còn chưa khô hẳn. Nét chữ nghiêng nghiêng quen thân... Lá không vỡ... Diên cười. Diên cứ mải mê vẽ cho mình một chiếc lá đang vỡ, mải mê tìm cho mình một cảm giác tình yêu, nhưng chưa bao giờ biết đi tìm điều ngược lại. Tại sao cứ chỉ thấy lá vỡ mà không thấy vòm xanh? Tại sao cứ cần phải có cảm giác mà chính Diên cũng mơ hồ về nó. Diên khóc. Những giọt nước mắt cứ thi nhau lăn tràn. Từng giọt. Từng giọt. Rơi rớt hết vào bức vẽ. Nước mắt làm cho những nét màu chưa kịp khô hẳn loang lổ. Khuôn mặt lá tan ra, tan ra, như là đang vỡ...…”.
Nó đọc lại, mà thấy chính mình muốn khóc. Lần đầu tiên nó viết được một câu chuyện thật buồn, bằng một nỗi buồn rất thật. Nó gửi ngay đến địa chỉ e-mail của nhóc. Biết nhóc có đọc không? Nhưng điều đó cũng không quan trọng nữa. Thằng nhóc ấy và nó ngày mai sẽ trở về với cuộc sống bình thường. Nó sẽ trả lại phòng làm việc cho ba, sẽ lại lên giường lúc chín giờ tối và sáng hôm sau chạy bộ ra công viên. Nó sẽ vẫn viết, cũng là những câu chuyện vui vui, nho nhỏ… Viết để mình vui, để mang niềm vui ấy chia sớt hết mọi người. Câu chuyện tình buồn bã lâm ly mà hai đứa hì hục bàn tính sẽ được cất vào ngăn kéo. Độc giả duy nhất là hai đứa nó. Đó là một kỷ niệm đẹp và vui vui của hai chị em. Nó sẽ rất nhớ.
Nó choàng tỉnh, phát hiện ra mình đang nằm trên ghế salon trong phòng làm việc của ba. Tiếng máy Fax cứ roèn roẹt, đó chính là nguyên nhân khiến nó tỉnh giấc. Nó chẳng để ý. Chắc là công văn giấy tờ gì của ai gửi cho ba. Đã mười giờ sáng rồi, nó nhẩn nha đi xuống nhà rửa mặt.
Trưa, chuẩn bị tập vở lên lớp, nó quay vào phòng ba lấy cặp, ngang qua máy fax và tiện tay cầm tờ giấy lên. Một bức vẽ! Nó tưởng như thót tim khi thấy bức vẽ ấy chẳng khác gì bức vẽ của nhân vật trong truyện nó vừa viết xong. Nét vẽ run run, lòe nhòe. Phía dưới có một hàng chữ viết tay.
“Nhóc Bee là anh trai tôi, 25tuổi, bị bệnh tim bẩm sinh. Anh ấy xin được mổ dù biết sẽ rất nguy hiểm. Cám ơn chị đã trò chuyện với anh, là niềm vui hiếm hoi mà anh có được trong những ngày cuối cùng. Anh muốn tận tay gửi cho chị bức vẽ này, muốn nói với chị, nó đẹp như chiếc lá cuối cùng của O’ Henry, nhưng…
Một lần nữa xin cảm ơn, chúc chị vui...”.
Không phải chỉ có tiếng cười mới là biểu tượng của niềm vui. Có những nỗi buồn cũng để lại trong lòng người ta một niềm vui nhỏ, vì người ta biết người ta sẽ rất nhớ về nó. Lá rụng mà vòm lá vẫn mãi xanh, không hẳn thế đâu, có những nỗi mất mát không thành hình, nỗi đau ấy chỉ chiếc lá cạnh bên là hiểu. Nhưng ta hãy tin rằng, vòm lá vẫn mãi xanh...







Không có nhận xét nào: